Khi con gái tôi bắt đầu bước vào lớp 4 – năm học được xem là nhiều khó khăn, thử thách của học sinh tiểu học, cái tuổi mà cảm xúc bắt đầu chớm nở rõ ràng hơn, tư duy hình thành những tầng sâu mới, khái niệm về “trách nhiệm” không còn xa lạ nữa, con háo hức đón năm học mới với đôi chút tò mò xen lẫn bỡ ngỡ. Còn tôi – một người mẹ – vẫn luôn giữ trọn niềm tin vào những người thầy, và luôn mong con được học từ những người không chỉ trao kiến thức, mà còn gieo vào tâm hồn con những giá trị đầu đời.... Năm học này của con, những hạt mầm được gieo từ cô Đoàn Minh Diệp, một cô giáo nghiêm túc, đầy nội lực và luôn đau đáu vì lớp học trò nhỏ của mình.
Ấn tượng đầu tiên của tôi về cô không đến từ buổi họp phụ huynh trang trọng, mà từ chính những khoảnh khắc đời thường khi cô bắt đầu nhận lớp – những ngày cuối hè 2024 - khi phụ huynh cùng cô sắp xếp phòng học, trang trí lớp chuẩn bị cho năm học mới. Con gái tôi cũng tham gia buổi lao động hôm đó, được cô hướng dẫn tận tình, chu đáo cách thức sắp xếp tủ sách, đồ dùng trong lớp. Con về nhà khoe với ánh mắt long lanh niềm vui vì thấy mình có ích – một cảm giác rất đỗi ấm lòng.
Cô Diệp khiến tôi bất ngờ bởi khả năng ứng dụng công nghệ một cách linh hoạt và sáng tạo, mặc dù như cô tự giới thiệu: cô là giáo viên cao tuổi nhất trường. Ngay từ những ngày đầu nhận lớp, cô đã tự tay thiết kế poster, làm bảng biểu, chuẩn bị thời khóa biểu với nhiều phiên bản hình thức và màu sắc ngộ nghĩnh đẹp mắt, để học sinh được lựa chọn theo sở thích. Những điều tưởng chừng nhỏ bé ấy lại khiến các con cảm nhận được sự tôn trọng, được khích lệ thể hiện bản thân và thấy thu hút bởi cô giáo chủ nhiệm mới. Lớp học nhờ vậy mà trở nên sinh động, nhiều màu sắc và tràn đầy cảm hứng.
Trong buổi họp phụ huynh đầu năm, cô không chỉ chia sẻ kế hoạch học tập, mà còn cặn kẽ hướng dẫn cha mẹ cách đồng hành cùng con trong một năm học bản lề: từ việc rèn nếp học tập, thói quen tự lập, đến cách thấu hiểu và hỗ trợ cảm xúc của trẻ trong giai đoạn chuẩn bị chuyển tiếp. Tôi ngồi lặng nghe, vừa thầm cảm phục, vừa tranh thủ ghi chép từng lời cô chia sẻ – bởi đó không chỉ là lời nói của một người thầy, mà còn là sự thấu hiểu sâu sắc của một người đồng hành tận tâm.
Không chỉ giỏi chuyên môn, cô còn là một nhà giáo tinh tế và đầy tâm huyết với học trò. Suốt năm học, tôi được chứng kiến con mình thay đổi từng ngày: từ việc chủ động học bài, tự giác dậy sớm đi học, đến việc yêu thích chăm sóc góc cây xanh của lớp như một phần trách nhiệm. Có hôm con hớn hở kể: “Cô hướng dẫn con cách gieo hạt, chăm cây, nên con học được luôn, và con sẽ trồng cây xanh cho nhà mình thêm đẹp mẹ ạ!”. Tôi mỉm cười, lòng vui lây – bởi những gì cô dạy đã vượt xa cả trang sách.
Đến mùa kiểm tra thi cử, cô Diệp càng thêm tất bật. Không chỉ tổ chức giờ truy bài buổi sáng đều đặn, cô tranh thủ mọi khung giờ có thể để giúp các con thuộc bài ngay trên lớp. Buổi trưa, khi học sinh ăn uống xong và chuẩn bị nghỉ ngơi, cô vẫn cho cả lớp đọc bài nhẹ nhàng trước giờ ngủ. Biết rằng việc ôn bài trước và sau khi ngủ giúp tăng khả năng ghi nhớ, tôi càng thầm cảm kích vì sự tinh tế trong phương pháp của cô. Cô còn chụp ảnh và quay video các giờ ôn bài của con gửi lên nhóm zalo lớp để giúp phụ huynh nắm bắt tình hình học tập của các con, phối hợp cùng cô giáo trong hành trình chinh phục tri thức của các bạn nhỏ.
Cô cũng là người luôn đồng hành sát sao với phụ huynh. Chỉ vài dòng tin nhắn ngắn gọn như “Con cần rèn thêm phần toán có lời văn mẹ nhé” hay “Chúc con thi Trạng Nguyên bình tĩnh, tự tin” – mà tôi thấy trong đó cả một tấm lòng. Nhờ cô, tôi không còn thấy đơn độc trong hành trình dạy con. Tôi cũng học được cách quan sát con kỹ hơn, nhẹ nhàng hơn, thay vì chỉ giục giã hay kèm cặp.
Con kể, ở lớp con chịu khó giơ tay phát biểu hơn, được cô gọi lên chia sẻ cho cả lớp khi cần giải thích ý nghĩa các từ tiếng Việt – và con rất tự hào. Tôi hiểu, phía sau sự tự tin ấy là một cô giáo luôn khích lệ học trò bước ra khỏi “vùng an toàn” bằng một cách nhẹ nhàng, khéo léo.
Những ngày cuối năm học, khi cô và trò tất bật ôn tập cho những bài thi cuối cùng, tôi thấy rưng rưng – một năm trôi qua nhanh hơn mình tưởng. Con tôi đã lớn lên từng ngày – không chỉ cao hơn, cứng cáp hơn – mà còn chững chạc hơn, biết quan tâm đến tập thể, sống có trách nhiệm hơn.
Tôi biết, phía sau sự trưởng thành ấy là dấu ấn của những người thầy, người cô của trường Tiểu học Long Biên - mà đặc biệt là cô Diệp, giáo viên chủ nhiệm lớp 4A1- đã đồng hành cùng con suốt năm học này: một người đủ nghiêm để rèn nếp, đủ yêu để kiên nhẫn, đủ tinh tế để chạm đến trái tim con trẻ.
Biết ơn cô - vì đã không chỉ dạy con tôi học chữ, mà còn dạy con làm người!
Nguyễn Thị Hồng Nhung
Mẹ Hs Trần Thu Giang
Lớp 4A1