"Có một nghề bụi phấn dính đầy tay
Người ta bảo là nghề trong sạch nhất
Có một nghề không trồng cây trên đất
Lại nở cho đời những đóa hoa thơm "
Có một nghề, một công việc và cả một đời người để lặng lẽ hy sinh cho trí thức, cho những đôi cánh mơ ước bay cao bay xa trên bầu trời rộng lớn. Đó là nghề giáo – những người mang ánh sáng soi đời trẻ, lái chuyến đò chiều sang bến bờ vinh quang đến nơi đất lạ. Ơn này sao đền đáp hết khi bụi phấn đã làm tóc thầy, cô phai bạc. Trong cái tiết trời se se lạnh, cái lất phất của những cơn mưa cuối tháng 11, con bỗng nhận ra ngày 20/11 đã sắp đến rồi!!! Xin tri ân cô Hoàng Thị Hinh, ân tình sâu nặng của người lái đò tâm huyết ấy. Cô nhiều năm là giáo viên giỏi cấp Quận và hàng năm cô đã bồi dưỡng nhiều học sinh đạt giải cấp Thành phố, Quốc gia, Quốc tế cả môn Toán, Tiếng Việt.
Cô Hoàng Hinh với các bạn 5A2 trong tiết Hội giảng môn Toán.
Từ hồi còn đi học mẫu giáo thầy cô dạy ta cách ăn, cách chào, dạy ta chữ viết. Từ những thứ đầu tiên cho tới lúc vào lớp 1 thầy cô dạy ta đọc dạy ta ghép chữ ghép vần, dạy ta kĩ năng sống, lên từng lớp thầy cô lại dạy cho ta thêm những điều hay lẽ phải, trang bị cho ta hành trang bước vào đời, đưa con thuyền tương lai cập bến an toàn và cho ta những kỉ niệm học trò không thể nào quên. Họ như những người cha người mẹ thứ hai của chúng ta vậy. Cứ thế từng ngày, chúng ta bước lên những bậc cao hơn của nấc thang kiến thức và thầy cô thì luôn dõi theo chúng ta. Từ một con điểm tốt, một ý tưởng hay cho đến một sai phạm nhỏ, một lần không thuộc bài, thầy cô đều chú ý khen ngợi hoặc nhắc nhở. Cô là những người thầm lặng đưa chúng con đến đỉnh cao của kiến thức, cho chúng con một tương lai tươi đẹp.
Cô Hoàng Hinh với các bạn 5A2 thi Rung chuông vàng
Mặc dù từ đầu năm đến giờ mới chỉ hơn 2 tháng học cô, nhưng con không thể quên những ánh mắt ấm áp, dịu hiền của cô, những ánh mắt luôn dõi theo hình bóng của từng đứa học trò bé nhỏ trong suốt các tiết học, các buổi sinh hoạt dưới cờ. Không chỉ vậy, điều gây ấn tượng nhiều nhất với con chính là nụ cười của cô. Đặc điểm này không hẳn là kiêu sa, nhưng con lại vô cùng trân trọng những nụ cười ấy. Vì đó chính là sự động viên, khuyến khích mỗi khi con đạt điểm cao, là nguồn động lực giúp con vươn lên trong học tập. Mỗi khi con phạm lỗi, vẫn là khuôn mặt quen thuộc ấy nhưng hành động đã không còn những nụ cười vui vẻ của ngày nào mà thay vào đó là một ánh mắt nghiêm nghị. Mặc dù cô không la hoặc trách mắng gì nhưng con như đọc được một chút buồn bã và thất vọng thoáng qua đôi mắt kia. Những lúc như vậy sao mà con cảm thấy ân hận quá! Vì chính con đã làm các thầy cô cảm thấy thất vọng. Nhưng cũng nhờ đó mà con nhận ra được những lỗi lầm thực sự của mình để sửa chữa.
Từ những ngày đầu chập chững, mơ hồ mà giờ đây chúng con đã là những cô cậu học trò cuối cấp Tiểu học chững chạc hơn, cứng cỏi hơn. Nhưng cô thì vẫn cứ như thế, vẫn cứ thầm lặng, vẫn cứ hết mình đưa chúng con chạm đến đỉnh cao của bản thân mỗi người. Cô đã cho chúng con hiểu được thế nào là tình cô trò. Chúng con sẽ mãi không bao giờ quên, sẽ mãi biết ơn cô, sẽ luôn trân quý thứ tình cảm thiêng liêng này. Suy cho cùng thì sự hy sinh của cô giống như một quy luật tự nhiên, vẫn cứ luôn tận tụy, dãi dầu để cho đi mà không cần nhận lại một điều gì. Đoàn người cứ thế sang sông nhưng những người lái đò vẫn đứng đó thầm lặng dõi theo. Mặc cho cuộc sống có bôn ba, chông gai đến mấy thầy cô vẫn mỉm cười khi thấy khách sang sông ngày một trưởng thành hơn.
Hãy cảm ơn ngọn đèn vì ánh sáng của nó nhưng đừng quên người cầm đèn đang đứng trong bóng đêm. Cô là những người cầm ngọn đèn bất diệt của tri thức, trí tuệ soi sáng con đường tương lai cho con, chắp cánh cho những ước mơ bay cao, bay xa để một ngày nào đó sẽ đáp xuống một chân trời tươi đẹp, rực rỡ muôn sắc màu và ánh sáng. Chắc chắn rằng khi đã vững bước ở chân trời ấy con sẽ không bao giờ quên được công ơn của cô.
Dù thời gian có trôi qua thì con vẫn khắc ghi hình bóng cô, những người luôn mang lại màu sắc tươi đẹp trong tâm hồn chúng con. Cô chính là người mẹ thứ hai của chúng con. Cô chắp cánh cho chúng con bay cao, bay xa với một tương lai đầy hi vọng. Cô như người lái đò, đưa thế hệ học sinh chúng con cập bến yêu thương. Cảm ơn đời cho con gặp được cô – Người mẹ thân thương của con!!!