BÀI LÀM
“Cả cuộc đời Mẹ một nắng hai sương
Lặng lẽ bước trên đường dù mưa gió
Bởi thương con…Mẹ lần mò vượt khó
Dù gian truân vàng võ chẳng nao lòng.”
Mỗi người chúng ta có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi để trở về, đó chính là gia đình. Nhắc đến gia đình, không thể nào không nhắc đến hình ảnh người mẹ thân yêu tần tảo sớm hôm, vất vả lo cho gia đình, lo cho con thơ từng miếng ăn giấc ngủ.
Mẹ em năm nay đã 38 tuổi, nét trẻ trung xinh đẹp thuở nào của mẹ đã nhòa đi theo năm tháng khi phải vùi mình vào những ngày làm việc tận tụy, vất vả để lo cho gia đình, cho con cái. Mẹ đã từng có một mái tóc dài đen mượt rất đẹp, nhưng theo thời gian, mái tóc ấy đã lác đác thêm vài sợi tóc bạc trắng muốt.Và cả gương mặt phúc hậu của mẹ ngày nào giờ cũng đã hiện rõ lên những nếp nhăn của tuổi tác… Phải chăng đó chính là dấu ấn của thời gian? Em còn nhớ vào một ngày mùa đông lạnh giá năm trước, sau khi đến trường những cơn đau đầu ập đến, em xin phép cô xuống phòng y tế để nghỉ ngơi, vậy mà rồi dần dần em chỉ còn nghe tiếng mẹ gọi “Ngân ơi, Ngân ơi..” rồi chìm vào một giấc ngủ dài. Lúc tỉnh dậy em thấy mẹ đang ngủ gục bên cạnh em trong bệnh viện. Nhìn gương mặt tiều tụy lúc đó của mẹ em thấy thương vô cùng. Mẹ kể lại rằng em đã ngủ một giấc ngủ thật dài và mẹ đã rất lo lắng cho em. Mẹ không thiết ăn, ngủ mà tận tình chăm sóc chỉ mong em nhanh tỉnh dậy. Tưởng rằng mọi chuyện thế là yên ổn nhưng bác sĩ đã báo với gia đình em một tin rất buồn: Toàn bộ thân bên trái của em không thể cử động được. Thật khó để chấp nhận điều này, em hoang mang và sợ hãi, cũng không biết đối mặt thế nào mà chỉ biết khóc, khóc nấc lên. Mẹ lại động viên, an ủi cho em. Mẹ đã cùng em không quản ngày đêm cùng em đi tập để giúp cơ thể bình phục. Thời gian đã gần một năm trôi qua, em đã bình phục rất nhiều: Tay, chân đã hoạt bát hơn, em được đến trường đi học…..Tất cả là nhờ công lao của mẹ.
Mẹ ơi! Công lao trời biển của mẹ con sẽ mãi không thể nào quên. Cảm ơn mẹ vì đã dành cho con tình yêu thương vô bờ bến! Cảm ơn mẹ đã luôn bên cạnh, là chỗ dựa vững chắc và là người soi đường chỉ lối cho cuộc đời con. Trên bước đường con đi sẽ không thể nào thiếu vắng được hình bóng của mẹ! Con hứa sẽ học tập thật chăm chỉ, làm theo những lời mẹ đã dạy bảo, trở thành một học sinh giỏi, một công dân tốt có ích cho xã hội. Cả cuộc đời con là mẹ, nên chỉ mong sao mẹ sẽ mãi bên con để con có thể đền đáp công ơn sinh thành và để con có thể quan tâm đến mẹ, yêu thương mẹ trọn đời! Và sau cùng, con chỉ muốn nói rằng: “con yêu mẹ!”- người phụ nữ vĩ đại của lòng con!