&ldquo !important;Hà nội mùa thu
Mùa thu Hà Nội
Mùa hoa sữa về
Thơm từng cơn gió”
  !important; Những ngày tiết thu đang đến cũng chính là lúc hương thơm hoa sữa làm nức lòng người Thủ đô. Nơi đây hoa sữa như bao trùm khoảng không gian của những phố phường tấp nập xe cộ và với tôi hoa sữa là loài hoa chiếm vị trí đặc biệt trong trái tim.
Thân cây hoa sữa cao, thẳng, không quá đen và xù xì như thân xà cừ. Có cây thân gầy nhỏ, nhưng cũng có những cây lâu năm, phải hai ba người ôm mới hết. Hoa sữa là loài cây thân gỗ. Trên thân ấy nhiều nhánh con tách ra như những cánh tay đang vươn lên mạnh mẽ, đầy sức sống. Cây hoa sữa không có mùa trút lá, chỉ có lác đác lá rụng lá vàng nên suốt năm cây luôn xanh tốt. Không rực rỡ như hoa đào, hoa phượng, hay hoa cúc, cũng chẳng kiêu sa như các loài hoa hồng, lan, mai, hoa sữa chỉ có vẻ đẹp dung dị, mộc mạc và thanh tao như tâm hồn người Hà Nội. Mùa hoa sữa ở Hà Nội rơi vào độ cuối thu đầu đông, những nụ hoa nhỏ xíu, trắng xanh vươn lên qua từng tán lá, đua nhau tỏa hương trong gió những cụm hoa nhỏ xíu chen chúc từng đám màu trắng phớt. Hoa sữa dường như khiến cho con người ta trở về những hoài niệm xa xôi. Tôi thích những buổi tối mùa thu trời chớm lạnh được đi trên con phố tỏa hương sữa để nó ướp cả lòng người.
Cái cảm nhận đầu tiên khiến ta ấn tượng về loài hoa này là hương thơm của nó, không lẫn vào đâu được. Mỗi người có những cảm nhận riêng về mùi hương của loài hoa này. Có người thấy hương hoa này cực kỳ thơm nhưng cũng có người cảm thấy không quen khi người hương thơm hoa sữa. Còn riêng em, hoa sữa có thể ví như những chai nước hoa vậy, khi chỉ thoáng qua thì nghe mùi nhẹ nhàng, tinh tế làm sao. Hương hoa cuốn theo ngọn gió mang sắc hương lan tỏa cả một vùng trời Hà Nội. Thu qua đông tới cũng chính là lúc tiết trời se lạnh hòa vào lòng người. Cái lạnh của Hà Nội được mọi người yêu thích cũng chính là bởi nơi đây mang hương vị loài hoa này. Em yêu cái vẻ đẹp giản dị, lặng lẽ của hoa sữa Hà Nội hay như chính sự thuần khiết mà nó mang lại.
Chẳng có một tâm hồn nào lại không một lần rung lên khi bắt gặp vòm hoa lặng lẽ kiêu sa ấy. Cũng chẳng có vần thơ, tranh nào diễn tả hết cái hồn của hoa sữa, giống như tâm hồn người con gái Hà Nội. Một chiều lang thang trên những con đường quen thuộc, em chợt giật mình vì mới chỉ mấy hôm trước đây thôi, hoa sữa còn e ấp điểm vài sắc trắng trên những thân cành khẳng khiu mà giờ lại nồng nàn bừng lên sức sống mãnh liệt. Bỗng nhiên cảm thấy lòng rưng rưng, như gặp lại một người bạn cũ. Chẳng có loài hoa nào lại cùng thay lá, đâm chồi, ra hoa và lụi tàn trong một mùa duy nhất như hoa sữa.
Cũng thật chẳng sai khi ai đó nói rằng: “Hoa sữa có mùa và mùa ngắn nhất năm”. Nhanh lắm, cái khoảnh khắc hoa rộ lên để rồi lại vụt qua chỉ như trong chớp mắt. Vẻ đẹp tươi tắn nhưng cũng thấm đẫm những u hoài, hoa mang trong mình quy luật vĩnh hằng của tạo hoá, cái đẹp thế gian chẳng thể được cho riêng ai, rồi sẽ đến một lúc lụi tàn. Nếu như mùa đông làm hiu hắt không gian với những cây sấu già trơ trụi, nếu như mùa hè cháy lên sắc tím bằng lăng, thì tạo hoá cũng thật công bằng khi ban cho mùa thu một nét riêng của mình – hoa sữa. Dưới cái nắng nhẹ nhàng, sắc hoa sữa thật chan hoà, dịu dàng, nhưng nếu đứng dưới tán hoa sữa sau cơn mưa, mới cảm nhận hết sự khác biệt kỳ lạ của nó.
Hoa sữa hôm nay làm em thêm yêu mùa thu, yêu Hà Nội, yêu đất nước. Yêu những chùm hoa sữa bé nhỏ mà tỏa hương thơm.