!important; Năm tháng rồi cũng cũng qua đi, chỉ có thời gian là thước đo tình cảm của con người. Bây giờ tuy đã học lớp năm – lớp cuối cấp của trường tiểu học, sắp sửa phải tạm biệt thầy cô, mái trường, bạn bè để tiếp bước vào bậc trung học nhưng những năm học ở trường Tiểu học, em không sao quên được những kỉ niệm về cô giáo đã dạy em những năm đầu chập chững cắp sách tới trường.
Cô là cô giáo Vương Minh Huyền, là người mẹ hiền dịu nhất trong những ngày em còn học lớp Một. Với dáng người cao cao, mái tóc xoăn màu hạt dẻ thì ai cũng nói nhìn cô trông rất xinh. Cô thường mặc bộ quần áo lịch sự, phù hợp với dáng người của mình. Ngày đó em cứ nghĩ cô khó tính. Nhưng không, cô đã làm tan biến đi suy nghĩ vẩn vơ đó của em. Cô rất hiền và tận tụy với học sinh. Với khuôn mặt tròn, phúc hậu, hai gò má cao, lúc nào cũng ửng hồng. Mắt cô đen láy, long lanh với hai hàng mi cong vút. Nhưng đặc biệt nhất vẫn là đôi mắt trìu mến. Mỗi khi có bạn không học bài, chỉ cần nhìn vào đôi mắt buồn buồn của cô là bạn ấy đã hối hận về việc làm của mình. Ẩn dưới vầng trán thông minh ấy là đôi lông mày lá liễu cân đối càng tôn cho khuôn mặt vẻ thanh tú.
Cô Huyền là một giáo viên hăng say trong công việc và hết lòng thương yêu học sinh. Tâm hồn cô là cả một khoảng trời chứa chan bao tình yêu cô dành cho chúng em. Nghe cô giảng thì thật là thú vị, ấm áp và truyền cảm đi vào lòng người. Cô giảng rất dễ hiểu, dễ nghe nên chúng em luôn tiếp thu được bài. Em nhớ hồi đó chữ em rất xấu nhưng nhờ sự hướng, chỉ bảo tận tình, sự động viên khích lệ của cô mà em tiến bộ từng ngày và cuối năm đó em được vào đội tuyển chữ đẹp của trường và đạt giải Nhì.
Cho đến bây giờ em vẫn rất nhớ cô Huyền, em yêu quý cô rất nhiều. Cô sẽ mãi là người mẹ hiền thứ hai của em, em cũng tự hứa sẽ mãi là đứa con ngoan của cô. Mai này, dù cất cánh bay đi khắp phương trời nào, em cũng sẽ luôn cố gắng để trở thành một người học trò khiến cô tự hào.
.