!important; Hà Nội! Hai tiếng ấy thôi mà sao thân thương quá! Bất cứ ai trong chúng ta đều có tình cảm đặc biệt đối với nơi chôn rau cắt rốn của mình. Em cũng như thế. Sinh ra và lớn lên ở thủ đô Hà Nội, em dành cho nơi đây một tình yêu sâu sắc. Em rất yêu cảnh vật, không khí, con người ở một khu phố nhỏ thuộc Thành phố Hà Nội - nơi em đang sinh sống khi ngày mới bắt đầu.
Khu phố nhà em là một đường phố nhỏ thuộc quận Long Biên, Hà Nội khá gần với dòng sông Hồng thơ mộng. Lòng đường chỉ khoảng sáu mét và được trải nhựa, hai bên đường là những nhà cao tầng san sát nhau. Cũng giống như bao con phố khác của Hà Nội, cuộc sống nơi đây khá ồn ào, vội vã. Ngày ở đây bắt đầu rất sớm và kết thúc thì rất muộn. Từ tờ mờ sáng, cả khu phố đã nhẹ nhàng tỉnh giấc, đèn đường dần tắt ở khắp mọi nẻo đường, nhường chỗ cho ánh ban mai chiếu rọi. Đường phố dần trở nên đông đúc: các ông bà cùng nhau đi tập thể dục, các bạn nhỏ tíu tít đến trường, các cô bác rủ nhau đi chợ, các bố mẹ hối hả đi làm.
Trời bây giờ đã sáng hơn một chút so với lúc nãy, nhưng vì đang ở giữa mùa thu nên ông mặt trời cũng trở nên lười biếng hơn so với khi vào hè. Ấn tượng đầu tiên của em chính là tiết trời thu se lạnh và ẩm. Những chuyến xe vội vã của người chở hàng để kịp chợ sáng hay mùi thức ăn thơm nức mũi tỏa ra từ hàng phở bò, phở gà, bún chả,…khiến bụng của một cô bé ham ăn như em sôi lên ùng ục.
Hơn bảy giờ sáng, mặt trời bắt đầu ló rạng, ánh sáng nhanh chân chiếm chỗ của bóng tối, cả khu phố sáng bừng lên. Nắng vừa lên nhè nhẹ, xua tan đi chút sương mong manh cuối mùa thu. Ánh sáng nhẹ nhàng chiếu quá tán cây tạo nên những đốm sáng li ti trên vỉa hè khiến con người có cảm giác gì đó rất thơ mộng, bình yên đến lạ. Trên vỉa hè và khu tập thể dục công cộng, người già, người lớn, trẻ em cùng đi dạo, chạy bộ, tập thể dục. Họ cười với nhau và trò chuyện đôi ba câu, khuôn mặt rạng rỡ, tươi sáng khi được hít thở không khí trong lành của buổi sáng.
Các quán ăn hình như đông hơn hết thảy. Dòng xe cứ nối đuôi nhau chạy, còi xe vẫn inh ỏi chỗ ngã ba, ngã tư, những vẻ khẩn trương trên khuôn mặt của người đi làm,... tất cả trở thành một hình ảnh quen thuộc của buổi sớm trên khu phố. Sau khi đi bộ thể dục được 45 phút thì em đứng ở ngoài chờ mẹ rẽ vào chợ mua đồ. Chợ cũng không quá đông đúc vì ảnh hưởng của dịch bệnh nên mọi người vẫn hạn chế đi chợ. Nắng vẫn thổi, gió vẫn reo và một ngày mới đã bắt đầu.
Những điều bình dị, nhỏ nhoi mà đặc biệt chỉ thuộc về ngày mới bắt đầu ở khu phố nhỏ thân yêu của em. Em yêu khung cảnh nơi đây như yêu một phần của cuộc sống của mình.