Long biên, ngày 21 tháng 10 năm 2018
Lan nhớ nhiều!
Mùa xuân đã
thay áo, rồi mùa hạ qua đi… và cứ thế thời gian cứ lẳng lặng trôi đi. Một năm
rồi phải không Lan? Vậy mà chúng mình vẫn xa nhau biền biệt, chưa một lần gặp
lại. Mình ao ước có một ngày nào đó Lan sẽ có mặt ở Thành phố thân yêu này, lúc
ấy sẽ vui biết chừng nào! Còn bây giờ chúng mình đành gặp nhau trên cánh thư
ngắn ngủi này vậy.Hôm nay, mình viết mấy
dòng để hỏi thăm và kể cho bạn nghe về ước mơ của mình.
Lan ơi, Dạo này có khỏe không?
Tình hình học tập của bạn Lan thế nào? Chắc bạn vẫn giữ chức vô địch môn Toán Lan
ngày ở trường mình phải không? Nếu ai dành chức vô địch của bạn chắc bạn buồn
lắm nhỉ. Mình nói đùa đấy bạn đừng buồn nhé. Thành
phố Vũng Tàu của bạn có gì vui kể cho mình nghe với nhé!
Mình dạo này
vẫn thế, vẫn đi học đều và chăm chỉ tập thể thao nữa. Các bạn trong lớp ai cũng
nhớ bạn, khi nào rảnh bạn nhớ về thăm cả lớp nhé, chắc mọi người sẽ vui lắm
đấy. Năm nay trường Tiểu học Long Biên mình có nhiều thay đổi lắm Lan ạ. Bạn có
muốn nghe không ? Mình kể cho bạn nghe nhé. Lớp mình có ba bạn mới từ nơi khác
chuyển về đó là bạn Hằng, bạn Khánh Ly, bạn Phương Anh. Mặc dù mới vào lớp song
các bạn đã hòa nhập được với các bạn trong lớp đấy, các bạn học tốt lắm Lan
ạ.Trường mình có cô hiệu phó mới về đó là cô Dung. Cô rất trẻ và còn vui tính
nữa, mình rất thích cô. Mình còn rất nhiều chuyện muốn nói với bạn Lanng thời
gian không cho phép, chúng mình vào chủ đề chính nhé.
Thư này mình muôn trao đổi với bạn một chuyện
vô cùng quan trọng. Nghe xong, bạn mong hãy góp ý cho mình. Tuần vừa rồi, bố mẹ
cho mình đi thăm Bác An bạn của bố mình đang ở trại thương binh. Sau chuyến đi
ấy trở về, trong mình xuất hiện ước mơ trở thành bác sĩ và sẽ xin về ngay trại
thương binh này công tác. Lan biết không? Mình đã phải rơi nước mắt trước, tình
cảnh của các bệnh nhân - các chú ấy cũng bằng tuổi bố mình ấy – bị nhiễm chất
độc màu da cam. Sức khỏe các chú ấy mỗi ngày mỗi yếu đi. Nhìn cảnh ấy, mình
không cầm được nước mắt. Các chú ấy đã hy sinh quá nhiều rồi, hy sinh cho tương
lai đất nước, cho chính chúng ta hôm nay đấy, phải không Lan? Bởi vậy mà sau
chuyên đi ấy, mình quyết tâm sẽ đi vào ngành y, góp một phần công sức và tình
cảm nhỏ bé của mình xoa dịu nỗi đau cho các chú ấy. Ước mơ của mình thê đấy. Lan
hãy góp ý cho mình nhé!
Mình tạm dừng bút đây. Chúc Lan
và gia đình vui khỏe. Nhớ hồi âm cho mình nhé.
Bạn thân thân
của Lan
Hà