Con sinh ra là một món quà của mẹ. Ngay khi chào đời, con đã được mẹ yêu thương và chăm bẵm. Làm sao con có thể nhớ hết lại được những lời hát ru ngọt ngào của mẹ. Con được mẹ bế bồng. Rồi khi con lớn lên, mẹ vẫn yêu thương. Tình yêu thương của mẹ dành cho con mênh mông như biển cả. Con còn nhớ, khi con học lớp 2, con đã trốn mẹ đi chơi mà không làm bài tập. Về nhà, mẹ hỏi, con lại còn hỗn với mẹ nữa. Mẹ đã đánh con một trận đòn thật đau, con đã khóc thật nhiều. Con khóc vì đau, con khóc vì nghĩ rằng: “Mẹ không thương mình nữa”. Nhưng thưa mẹ, mỗi lần con nhìn vào ánh mắt mẹ, con không thể giận mẹ được nữa, đôi mắt mẹ như là một mặt trời với muôn vàn tia nắng ấm, soi sáng cho chú chim non bay thẳng tìm lối về. Mẹ của con không đẹp, nhưng con luôn thầm cảm ơn mẹ đã cho con một cuộc sống đầy tình thương và cả một tâm hồn biết yêu thương, rộng mở. Với tính cách bướng bỉnh và nghịch ngợm như con, nếu không là mẹ thì có lẽ bây giờ con vẫn chưa ngoan mẹ nhỉ. Con thầm cảm ơn Thượng đế đã cho con là con của mẹ. Mẹ chính là món quà của cuộc đời con. Con cảm ơn mẹ rất nhiều nhiều.
  !important;
  !important;