“Những ngôi sao thức ngoài kia
Chẳng bằng mẹ đang thức vì chúng con.
Đêm nay con ngủ giấc tròn
Mẹ là ngọn gió của con suốt đời”
Mỗi lần nghe những câu thơ trên của nhà thơ Trần Quốc Minh, em lại cảm thấy thật cảm động khi nghĩ về người mẹ của mình.
Năm nay mẹ em bốn mươi tuổi. Mẹ có dáng người khá mảnh mai. Nước da ngăm đen đã bị rám nắng vì phải lo cho em một cuộc sống ấm no. Khi đi làm mẹ thường búi tóc lên, để lộ ra mấy cọng tóc xoăn trông thật duyên dáng. Đi với mái tóc ấy chính là khuôn mặt trái xoan rất đẹp của mẹ. Vầng trán của mẹ cao rộng, có lúc nheo lại lộ vẻ suy tư. Năm tháng thời gian đã hằn lên khuôn mặt mẹ những nếp nhăn nho nhỏ.
Nhưng thời gian cũng không thể xóa nhòa được nét dịu hiền, phúc hậu trên khuôn mặt ấy. Đôi mắt mẹ đen láy thấm đượm sự bao dung, trìu mến. Người ta thường nói “Đôi mắt là cửa sổ của tâm hồn” quả là không sai. Nhìn vào đôi mắt mẹ, em có thể đoán được những suy nghĩ trong mẹ. Những lúc em làm được việc tốt đôi mắt ấy hạnh phúc như cười. Và cũng từng đỏ hoe khi mỗi lần em làm điều sai trái. Nhìn vào đôi mắt mẹ, em tự trách mình vì đã làm mẹ buồn. Cùng với đôi mắt mẹ là cặp lông mi dài và đôi chân mày lá liễu mảnh mai duyên dáng. Mũi mẹ cao đi kèm với cái miệng nho nhỏ, khi cười để lộ hàm răng trắng, đều như hạt bắp rất duyên. Em yêu nhất là đôi bàn tay của mẹ. Đôi bàn tay đầy nghị lực đã nuôi em khôn lớn từng ngày.
Mẹ là một người luôn dành trọn mọi sự yêu thương và lo toan cho em. Lúc em làm điều gì sai trái, mẹ không la mắng mà nhẹ nhàng chỉ bảo những điều hay lẽ phải khiến em luôn ghi nhớ trong lòng. Tuy bận rộn nhưng mẹ vẫn luôn quan tâm tới việc học hành của em. Lúc em đau ốm, đôi bàn tay ấm áp, chăm sóc của mẹ giúp em vượt qua tất cả.
Đối với mọi người trong xóm, mẹ rất hòa nhã, cởi mở với họ nên ai cũng quý mến mẹ. Trong công việc, mẹ rất nhiệt tình nên ai cũng yêu quý kính trọng.
Em yêu mẹ lắm! Em tự nhủ rằng sẽ cố gắng học tập thật giỏi để đền đáp công ơn to lớn của mẹ đã dành cho em.
“Mẹ như biển cả mênh mông
Con luôn ghi nhớ công ơn của người”.