Nếu nhắc đến người mà suốt đời em không thể nào quên được bên cạnh gia đình mình thì đó chính là cô giáo chủ nhiệm năm lớp bốn của em – cô Trang. Cho đến bây giờ, hình bóng của cô vẫn luôn tồn tại trong tâm trí em.
Cô giáo em năm nay đã ngoài ba mươi, nhưng trông cô vẫn trẻ trung lắm. Dáng người cô cao, hơi gầy. Cô có mái tóc dài, đen óng ả, mượt mà lúc nào cũng để xõa đến ngang lưng. Trông cô thật duyên dáng. Ấn tượng nhất với em là làn da trắng hồng hào, khiến cô lúc nào trông cũng trẻ hơn so với tuổi. Khuôn mặt cô tròn, cân đối, với một vầng trán cao. Trên khuôn mặt ấy nổi bật lên đôi mắt đen láy, sáng như vầng trăng trên bầu trời, lúc nào cũng ngắm nhìn chúng em bằng cái nhìn trìu mến đầy tình yêu thương. Làn môi hồng, mỏng manh và hay cười, mỗi lần cô cười lại để lộ hàm răng đều trắng như sứ cùng hai lúm đồng tiền rất xinh. Đôi bàn tay cô mềm mại như búp măng non, ngày ngày viết những dòng chữ nắn nót thân thương cho chúng em. Cô có giọng nói trầm ấm, dịu dàng, mỗi giờ học của cô, em như đắm chìm vào trong từng câu từng chữ của bài giảng. Lời cô như tiếng ru ấm áp của mẹ ngày em còn bé thơ vậy.
Cô là một người giáo viên tận tâm và hết mình với nghề. Cô luôn chăm lo, dạy dỗ chúng em từng li từng tí, truyền đạt kiến thức cho chúng em hiểu. Có đôi lúc em thoáng nhìn thấy những cái nhăn mày, những ánh mắt buồn rầu của cô vì học sinh. Những lúc như vậy, em càng thương cô hơn. Cũng có lúc cô thường tâm sự, cho học sinh lời khuyên bảo chân thành khi gặp khó khăn. Cô đã từng nói: “ Niềm vui của cô mỗi khi đi dạy là được nhìn thấy nụ cười của học sinh, đó là động lực để cô tiếp tục công việc của mình”. Cô chính là một người giáo viên luôn tận tình, gần gũi với học trò, một người giáo viên luôn tràn đầy tâm huyết với nghề nghiệp. Với bạn bè đồng nghiệp, cô luôn được yêu quý trân trọng bởi tính cách hiền hòa, thân thiện luôn giúp đỡ mọi người.
Cho đến bây giờ học lớp 5, em vẫn rất nhớ cô và yêu cô. Em luôn thầm hứa sẽ cố gắng để trở thành một người học trò khiến cô tự hào nhất.