Hè về, ve kêu, những khoảng trời rực đỏ chùm phượng vĩ... cũng là khi những cô cậu học trò rời ghế nhà trường với những bịn rịn, lưu luyến nói lời chia xa với thầy cô, bạn bè đặc biệt là những học sinh cuối cấp. Nhưng không chỉ học trò mà ngay cả thầy cô cũng mang tâm trạng hụt hẫng khi phải rời xa học sinh thân yêu.
Mỗi năm, khi những cánh phượng hồng nghiêng nghiêng sắc đỏ, những tiếng ve râm ran như khúc nhạc buồn báo hiệu một mùa hè đang đến, một năm học đã từ từ khép lại. Những ngày này, không chỉ những em học sinh cuối cấp cảm thấy nao nao, hẫng hụt khi phải rời xa mái trường mà nỗi lòng thầy cô cũng vậy. Những nỗi buồn khi phải chia tay với các em, những niềm vui khi thấy các em đang trưởng thành, đã gặt hái được nhiều thành quả. Và, đó sẽ là tiền đề để các em bước tiếp những ngày mai đang tới.
Mỗi mùa hè, khi các em chuẩn bị ra trường cũng là lúc các em để lại cho những người thầy, người cô một khoảng trống, cả những day dứt, trăn trở với những điều thầy cô chưa làm được cho học trò. Bởi lẽ người thầy còn phải đảm nhận một thiên chức cao hơn đó là thầy cô “dạy người” nên vẫn dõi theo các em trên mỗi chặng đường, bởi các em là “sản phẩm” của người thầy, là những người chủ tương lai đất nước sau này.
Một năm dạy dỗ với biết bao buồn vui, trăn trở và cả những nghĩ suy. Các em đi rồi, thầy vẫn lặng lẽ thực hiện thiên chức của một người thầy đứng trên bục giảng. Rồi đây các em trưởng thành, đường đời trăm ngả rẽ, có em tìm nghề này, nghề khác nhưng chắc sẽ có em chọn nghề sư phạm. Lúc ấy các em sẽ hiểu thầy hơn.
Chia tay các em như đã bao lần thầy chia tay với các anh chị học trò khóa trước, phía trước các em là con đường, thầy cô hi vọng các em sẽ có đủ niềm tin để đi trên con đường đang tới…