“Ngày đầu tiên đi học, mẹ dắt em tới trường, em vừa đi vừa khóc. Mẹ dỗ dành yêu thương,...” Đó là những cảm xúc đầu tiên của tôi khi chuẩn bị vào lớp một, bây giờ tôi đã lên lớp 3 nhưng cảm xúc ấy còn nguyên vẹn trong tôi.
Nhớ lại lúc ấy, cái ngày tôi bước cùng mẹ bước chân vào một ngôi trường tiếu học Long Biên rộng thênh thang. Khi mới vừa bước chân vào trường thì tôi nắm lấy tay mẹ tôi thật chặt chứ không như những lúc ở nhà; đi đâu cùng được và cũng chẳng sợ gi. Và rồi, cô Nhung đến bên tôi, cô nắm lấy tay tôi và cô nói ràng: “Đừng sợ, có cô đây” Tôi nghe cô nói, lời nói thật ngọt ngào và dịu dàng biết bao. Tôi cứ ngỡ cô là người mẹ thứ hai của tôi, che chở, quan tâm, chăm sóc và dạy dỗ tôi. Ngày đầu đi học thật khó, tôi chẳng biết gì cả. Tôi chẳng biết cầm bút, chẳng biết sách vở là gì nhưng điều đó chẳng khó gì khi có cô bên cạnh tôi. Cô đã chỉ tôi cách cầm bút, tập cho tôi viết chữ. Thời gian trôi đi thật nhanh mà tôi không hề để ý, bây giờ tôi đã học hết lớp 1, lớp 2. Tôi đã bước vào lớp 3 rồi đấy. Nhưng những cảm xúc của ngày đầu đến trường thì không thây đổi.
Lớp của tôi là lớp 3A3.Cô giáo chủ nhiệm mới của tôi là cô Phạm Thị Ngân. Cô là một cô giáo trẻ, dáng người thon thả, đôi mắt hiền từ nhưng cô nghiêm khắc lắm đấy. Cô rất nhiệt tình trong công việc. Những giờ ra chơi cô luôn vui vẻ, tươi cười và kể những câu chuyện vui, ý nghĩa cho chúng tôi. Hình ảnh ấy của cô đã làm cho tôi phần nào bớt đi sự lo lắng. Những lời đầu tiên cô nói là những lời dạy bảo ân cần về chăm ngoan, ý thức học tập của bản thân .Đó là bài học đầu tiên tôi nhận được từ cô,.Tôi yêu cô nhiều lắm. Năm nay lớp tôi có 47 bạn, tôi vẫn là lớp trưởng. Tôi vẫn giữ chức lớp trưởng. Mặc dù lớp tôi đôi khi còn nghịch ngợm, nói chuyện riêng trong giờ nhưng chúng tôi biết được nhiệm vụ quan trọng nhất của mình là là học tập. Tôi sẽ cùng các bạn trong lớp cố gắng học tập tốt, vâng lời cô để có một năm học đạt nhiều thành tích như mong đợi.