Chủ
nhật vừa rồi, em giúp mẹ phơi quần áo, lau nhà và nấu ăn. Cơm nước và rửa chậu
bát xong, em khoan khoái ngả mình lên chiếc ghế dài nghỉ trưa.
Bỗng
một bà tiên khoác chiếc áo trắng có đính
những ngọc lấp lánh bước vào nhà em. Bà tiên có đôi mắt hiền từ và đôi môi đỏ
như môi của công chúa Bạch Tuyết. Bà dịu dàng xoa đầu em rồi bảo:
–
Con ngoan lắm. Biết giúp mẹ thế này là tốt. Ta thương con, nên ta sẽ ban cho con ba điều ước. Con mong ước điều gì thì
hãy nói với ta!
Nghĩ
đến việc mẹ buôn bán tảo tần ở chợ xa, em ước mẹ có một cửa hàng nhỏ tại nhà.
Thương bố vất vả đi làm từ sớm tới khuya mới về, phải đón xe buýt cực nhọc, em
ước bố có một chiếc xe máy cho tiện dụng. Bà em tuổi già hay bị bệnh và ho nhiều lắm. Em ước cho bà được hồng hào, khỏe mạnh và hết những
cơn ho.
Gian
nhà em bỗng trở thành cửa hàng tạp hóa, bác bán hàng là mẹ em. Bà em mọi khi
vẫn nằm trên giường , bước ra giục em lo cơm chiều vì bố sắp đi làm về. Bà hồng
hào, tươi tỉnh. Em sung sướng cầm tay bà và nói:
–
Bà ơi. Bà khỏe rồi hả bà?
Bố
đi làm về. Cả nhà vui vẻ vì những câu chuyện bố kể. Bố cười to quá làm ánh sáng
do tà áo của bà tiên phát ra biến mất. Em choàng tỉnh
dậy. Hoá ra, tất cả chỉ là một giấc mơ.
Em
sẽ cố gắng học thật giỏi để sau này có
công việc ổn định. Em sẽ dành dụm để
tặng mẹ một cửa hàng tạp hoá, bố một cái
xe máy như đã ước trong mơ. Còn bà, em sẽ chăm sóc bà tốt hơn, để bà thoải mái,
mau chóng khỏi bệnh.