!important; Dù con bước vào lớp 4 cũng chưa lâu nhưng có lẽ con đã rất vui mừng và yên tâm khi được tiếp xúc và trò chuyện với cô giáo chủ nhiệm của con: cô Nguyễn Thị Nhài.
  !important; Năm nay cô đã gần 50 tuổi nhưng trông cô rất trẻ. Có lẽ ấn tượng đầu tiên trong con chính là giọng nói của cô! Thật dịu dàng, gần gũi. Trước khi biết cô, con đã gặp cô rất nhiều. Là một cô giáo trẻ, nhưng cô mang trong mình nhiều tâm huyết ấp ủ, cô đã liên tục nhiều năm liền được đọc tên cùng tập thể giáo viên nhà trường khi được nhận giải thưởng trong những ngày lễ lớn. Cái tên một cô giáo có nhiều thành tích đã rất thân quen với con.
Giáo viên là một trong những nghề được xã hội bao đời tôn vinh, bởi thầy cô là những kĩ sư tâm hồn đào tạo nên cả một thế hệ chủ nhân tương lai của đất nước. Con từng nghe mẹ nói một câu:“Con đường gần nhất để đến với trái tim của học trò chính là tình yêu thương của cô” và con cảm nhận được rằng, cô Nhài của con đã làm được điều đó.
  !important; Mẹ con cũng hay dành cho cô lời khen ngợi, mẹ nói: Cũng như bao người mẹ khác, ở gia đình cô vẫn làm tròn nghĩa vụ của một người phụ nữ. Đến trường, cô lại trở thành người mẹ thứ hai của cả một đàn con – một đàn con đặc biệt! Mỗi bạn một cá tính nhưng chúng đều có một điểm chung: đều là con của cô. Có lẽ, nhìn thấy các con được vui chơi, được hưởng cảm giác “Mỗi ngày đến trường là một ngày vui” chính là niềm hạnh phúc lớn nhất của cô.
  !important; Dẫu công việc còn nhiều gian lao, dẫu chúng con còn những lúc dỗi hờn, nghịch dại nhưng bằng tình cảm chân thành của mình, cô vẫn hoàn thành công việc thầm lặng nhưng đầy vinh quang - một người lái đò tận tụy để đưa chuyến đò 4A1 cập bến thành công!
  !important; Nhân ngày lễ tri ân thầy cô, một lần nữa con xin kính gửi đến cô Nhài – người mẹ của đàn con 4A1 những lời cảm ơn chân thành! Con chúc cô và các thầy cô trong nhà trường thật nhiều sức khỏe và vững bước trong sự nghiệp trồng người.
  !important; Người cô ấy dịu dàng khó tả
Bởi tâm hồn trong sáng, vô tư
Người cô ấy âm thầm mà vĩ đại
Để đưa đò bao lớp học sinh
Đò qua sông vẫn nhớ công chèo lái
Bởi không gì bằng nhiệt huyết tim cô!