Hằng ngày em vẫn đến trường bằng cái xe đạp cũ của dì mua bảy năm rồi.
Đó là chiếc xe đạp mini của Hàn Quốc. Đây là kiểu xe dành cho nữ nên rất hợp với dáng người mảnh mai của em, xe đã có vài vết xước nhỏ. Đằng sau mỗi vết xước ấy là cả một câu chuyện mà em không hề biết. Xe cao khoảng một mét hai, hai bánh xe to. Nó khoác trên mình chiếc áo màu hồng cánh sen. Khung xe võng xuống, trông điệu lắm! Đầu xe là hai tay lái trông như hai sừng hươu lộn ngược. Hai bên tay lái, hai cái chuông sắt hữu ích lắm, nhờ có nó kêu kính coong mà em sang đường được an toàn. Cái yên xe tựa đầu chú cún nhà em nó êm như đệm, chỗ để đèo làm bằng sắt mạ inox càng dùng càng sáng loáng. Bộ xích líp được dấu kín trong hộp sắt, nó thường xuyên ăn dầu mỡ đầy đủ nên đạp không bị nặng. Chiếc xe tuy cũ nhưng em luôn giữ gìn nên nó vẫn đẹp như xe mới. Bác phanh hồng mới hữu ích làm sao! Nhờ có bác mà em điều chỉnh được tốc độ đi. Nhà em xa trường nhờ có con ngựa sắt thân thiết này em đi học đúng giờ. Mỗi khi đi học về trước khi để vào nhà, em thường lau nó.
Bây giờ, nhà em chưa có điều kiện mua xe mới, chiếc xe đạp tuy đã cũ nhưng đối với em là một vật quý giá “ của bền tại người” mẹ bảo thế. Nhờ có nó, không bao giờ em bị vào lớp muộn, em sẽ giữ gìn nó cẩn thận.