Trong căn phòng xinh xắn của em, có rất nhiều đồ vật như: bàn học, cái đèn bàn,…. nhưng em vẫn thích chiếc đồng hồ báo thức nhất.
Chiếc đồng hồ nhựa hãng Sonny này là món quà mẹ tặng em khi em tròn chín tuổi. Nó chỉ to bằng một quả cam nhít nên việc di chuyển từ vị trí này sang vị trí khác khá đơn giản. Đồng hồ mới đẹp làm sao! Ngày nào nó cũng diện trên mình một chiếc áo màu xanh ngọc vì màu sắc đó giúp nó trẻ mãi không già. Phía trên đỉnh đồng hồ có chiếc tay cầm chắc chắn làm bằng sắt mạ inox sáng loáng nối liền hai chiếc chuông xinh xinh như hai cái ô đang mở. Mặt kính đồng hồ được làm từ nhựa cứng trong suốt giúp mọi người đứng xa bảy đến tám mét vẫn có thể nhìn được giờ. Dưới tấm kính chính là ngôi nhà của những con số từ 1 đến 12, bác kim giờ, chị kim phút và bé kim giây. Những con số từ 1 đến 12 khoác trên mình chiếc áo đen đứng dàn hàng theo vòng tròn. Bác kim giờ mập mạp, chân ngắn bước chầm chậm, chắc chắn. Tiếp theo, chị kim phút có dáng người chuẩn nhất cũng cẩn thận chăm chỉ không khác gì anh cả. Cuối cùng, bé kim giây tinh nghịch luôn chiến thắng trong các cuộc thi chạy nhưng chẳng bao giờ kênh kiệu vừa chạy vừa trò chuyện với bác kim giờ và chị kim phút của mình. Phía sau chiếc đồng hồ có cả một hệ thống điều hành lớn, ta có thể mở cái nắp ra để pin nằm gọn vào giường, nó bắt đầu dấu mặt làm việc. Cạnh đó là nút điều chỉnh giờ nhỉnh hơn nút tắt chuông đồng hồ và hẹn giờ báo thức một chút. Áp tai vào chiếc đồng hồ em nghe được từng nhịp đập của chiếc đồng hồ này. Lúc 6 giờ sáng, đồng hồ ngồi chêm chệ trên đầu giường gọi em : ‘‘Reeng, reeng, reeng , dậy đi , bạn Huy ơi đến giờ đi học rồi.” Nghe tiếng gọi thân thuộc ấy em bừng tỉnh ôm chầm nó vào lòng đồng thời tắt chuông báo thức tặng chú một nụ hôn ngọt ngào. Em luôn giữ gìn nó để chiếc đồng hồ này có thể theo em suốt đời. Tuần nào cũng vậy em vệ sinh cho nó một lần dù có bận em cũng tranh thủ làm.
Gần ba năm trôi qua, chiếc đồng hồ vẫn mới như ngày nào, em yêu quý người bạn hữu ích này.